"Đi trên đường một chiều, em đi trước, anh đi sau
Không bao giờ gặp gỡ, cũng như đuổi bắt đến bao giờ
Yêu em Tình một chiều, nên Ta mãi xa nhau
Không bao giờ được nói
Khiến cho Tình anh chỉ có những u hoài
Dòng xe vẫn đi qua dòng đời
Vẫn trôi đi qua bao đường phố
Qua bao những phút giây
Vẫn không đến được gần nhau ..."
ĐƯỜNG MỘT CHIỀU - Y VÂN.
Cưng Dấu Yêu,
Trên
những con đường "ngựa xe như nước, áo quần như nêm" mà tất cả chúng ta
đã, đang, và sẽ (there is no Present Perfect Tense in Our Mother Tongue)
còn đi qua, có thật là nhiều những con đường hai chiều và cả ... những
con đường một chiều. Nếu hiểu theo nghĩa rộng hơn, trên Con Đường Đời
này thì cũng thế, cũng có những mặt đường phẳng, thẳng băng và có cả
những khúc đường gập ghềnh, quanh co, khúc khuỷu, với đầy dãy những ổ gà
và ... ổ voi. Mà trên con Đường Đời đó, có "em đi trước, anh đi sau".
Không
phải như những ngày xa xưa, "tít mù khơi" đó, của "Thời Hoa Mộng Thơm
Mùi Vở Học Trò", "Em tan Trường về, anh theo Ngọ về ..." đầy thi vị. Tâm
hồn của anh còn thật phẳng như một trang giấy trắng.
Do
bởi định mệnh, số phận, nghịch cảnh khắc nghiệt dồn đẩy, anh phải đấu
tranh để được tồn tại. Vượt qua trập trùng khổ ải, được tôi luyện thêm
trong Lò Luyện Ngục, để có được một bản tính cứng rắn và kiêu hùng. Dù
rằng, tâm hồn của anh đã lãnh nhận thật nhiều những lằn roi đến rướm
máu. Tuy tâm hồn đã trưởng thành hơn và già dặn Trường Đời hơn, anh vẫn
thích "em đi trước, anh đi sau".
Nếu
bảo rằng, vì sắc đẹp mà thần trí của anh bị mê muội và trở nên ngu ngơ,
khờ khạo ư ? Đúng ! Nếu chối bỏ, sẽ chỉ còn là sự giả tạo. "Đấng
Mày Râu" nào mà chả có một thời bị "quáng gà" bởi một khuôn mặt kiều mỵ
và một vẻ đẹp ngoại hình ? Nhưng "Xưa Rồi Diễm" ! Chuyện đó đã được anh
vùi chôn thật chặt dưới lớp bụi dày cộp của dĩ vãng !
Giờ
đây, anh biết nhìn sâu hơn và xa hơn, ở nơi mà mắt thường không thể
thấy được. (Ơ hay ! Đừng để ý nghĩ mơ hồ ám ảnh nhé, Cưng.)
Chính
Nét Đẹp Tâm Hồn của em khiến anh bị khuất phục hoàn toàn ! Thật tự
nhiên mà chẳng cần phải có ai xúi bảo ! Tự bản thân CHÂN - THIỆN - MỸ đã
có hấp lực vô hình !
Vốn
sống nội tâm và khép kín, anh khéo che đậy tâm hồn dưới lớp vỏ bọc nguỵ
trang, cứng rắn và sần xùi. Đấy là cách tự phòng vệ hữu hiệu đối với
Tha Nhân. Phân định một cách rất minh bạch giữa Tình Cảm và Lý Trí.
Nhưng bên trong, tâm hồn của anh thật yếu đuối và nhạy cảm. Nếu biết
cách, em chỉ cần khẽ tách bóc lớp vỏ, như quả trứng, cho lên chảo dầu
nóng, ngay lập tức em sẽ có món trứng chiên thật ngon lành và khoái
khẩu.
Là
những chúng sinh còn ngụp lặn trong Bể Khổ, mặc cho những không may -
có thể - đã xảy ra với em trước kia. Vì lúc đó, đã có sự hiện diện của
anh đâu, nên anh chẳng cần quan tâm ! Và nếu - nếu nhé - có mỗi phút để
được ngồi lại bên nhau, sẽ cho chúng ta thêm cơ hội để xoay chuyển mọi
thứ. Sự ngọt ngào vẫn là sự ngọt ngào, nếu chúng ta đã không trải qua
nỗi đắng cay.
Nét Đẹp
Tâm Hồn của em như hấp lực của Vầng Nguyệt đối với Biển Cả. Có khi nào
Vầng Nguyệt nói với Biển Cả: "Tui hổng muốn Bạn dâng triều cường theo
tui" mà được không, Cưng ?
Dù
Bầu Trời có bao la, dù Mặt Đất có mênh mông, vẫn có thể gặp nhau tại
... đường chân Trời ! Hai đường thẳng song song vẫn có thể giao nhau ở
... vô cực !
Trên những
con đường mà chúng ta đi, nếu có một khoảng đường giao nhau nào đó, gặp
được nhau, hãy đưa tay anh bắt, serrer les mains / shake hands, để trao
tình thân ái. Rồi cứ bước tiếp con đường mà chúng ta đã chọn, để đến
khi nào, với đầy đủ sự suy nghĩ chín chắn, chúng ta sẽ cùng song hành
bên nhau về Nơi Vô Định. Vì nền tảng của Tình Yêu mãi là Lòng Tương
Kính.
Còn anh,
"... Nhắm mắt, ôi sao nửa hồn bỗng thương đau
Ôi sao ngàn trùng mãi xa nhau
Hay Ta còn hẹn nhau Kiếp nào ?
Anh ở đâu ? Em ở đâu ?
Có chăng mưa sầu buồn đen mắt sâu
Nhắm mắt chỉ thấy một chân trời tím ngắt
Chỉ thấy lòng nhớ nhung chất ngất
Và tiếng hát. Và nước mắt.
Đôi khi anh muốn tin
Đôi khi anh muốn tin
Ôi những người, ôi những người
Khóc lẻ loi một mình
Khóc lẻ loi một mình."
NỬA HỒN THƯƠNG ĐAU - PHẠM ĐÌNH CHƯƠNG.
Anh xin gửi lời cầu chúc bình an về nơi ấy cho em. Mong em luôn được may lành trong công việc.
Anh luôn dõi theo từng bước chân của em. Em vui, là chính anh vui. Em buồn, anh cũng buồn nẫu cả ruột gan theo.
24/02/2012
YÊU EM BIẾT MẤY CHO VỪA.
THOMAS THANH NGUYENTU.
No comments:
Post a Comment