Thursday, August 16, 2012

THƠ 58: KHI CUỘC VUI ĐÃ TÀN.



Vào cuộc vui, có tôi cùng anh chị
Mâm cỗ đầy cùng tiếng nhạc xuênh xoang              (fashionable)
Tiếng nói cười, vang lên thật rộn ràng
Câu chào mời nối nhau, nhiều chẳng kể.

Rượu tràn ly, xoay tròn trong vũ khúc
Valse, Tango, Slow Surf, Bebop, Chachacha ...
Váy xanh - đỏ - tím - vàng ... vờn quanh tuxedoes ...
Nét hân hoan trùm lấp cả vũ trụ.

Tôi lặng lẽ rút lui vào một góc
Nhấp từng ngụm, rồi gạn lấy men cay
Khói thuốc bay, sao cứ vướng mắt cay
Len vào hồn, nỗi hiu quạnh, đơn độc.

Kim đồng hồ quay, sao Người chưa đến
Ngàn lời xin, sao cứ mãi giận hờn
Người sầu não, lòng tôi có được trơn
Cũng gợn sóng, toàn mây đen, u ám.

Rồi thời gian cũng đến hồi kết thúc
Tàn cuộc vui, đống bàn ghế ngổn ngang
Như lòng tôi gờn gợn nỗi hoang tàn
Thật chua xót, chắn ngang đường, cuối dốc.

Về ký ức để quên đi hiện thực
Hình ảnh Người trong lần gặp đầu tiên
Trong áo màu Hoàng Yến, trông dịu hiền
Môi nhoẻn cười khiến tôi quên bĩ cực.                (misfortune) 

Cội thông già, đứng ven đường, an ủi:
"Chớ tuyệt vọng, đừng khắc khoải, buồn lo 
Quên trở trăn, lờ lẩn quẩn, so đo
Cứ năn nỉ, kẻo nợ duyên bỏ lỡ".


Sợ nước mắt làm nhòa trang giấy vở
Sợ Bầu Trời, toàn sao cũ đổi ngôi
Sợ Cuộc Đời, tôi còn lại mình tôi
Sợ Thiên Duyên, từ nay thêm dang dở. 

Tôi làm Thơ để tặng Người Yêu Dấu
Hình bóng Người vương vấn mãi quanh tôi
Từng nghĩ suy, từng nhịp thở, bồi hồi
Trọn tâm hồn, cả khối tình, nương náu.

Tôi hiểu được lòng Người khi than khóc
Trong Cuộc Sống, tôi cứ mải bon chen
Quên luôn Người, khi phố xá lên đèn
Ngồi nghiêng sầu, mặc thời gian meo mốc. 

Biếng trâm cài cũng chẳng thèm trang điểm
Cứ nín thinh, lặng lẽ khóc, thi gan
Tôi bỗng hoảng, hết ương bướng, mềm gan
Ngồi lấy bút, kẻ mi Người, lấy điểm.

Khi cuộc vui tàn, cần ai bên cạnh
Chẳng cần đắn đo, không chút dối gian
Lưu dấu ấn cho trầm tích thời gian
Chỉ bên Người, tinh thần tôi đủ mạnh !


    21/03/2012.
THOMAS THANH NGUYENTU.

No comments:

Post a Comment