Thursday, August 16, 2012

THƠ 37: XỨ LẠ - NƯƠNG THÂN.



  
Anh tiễn em đi một quãng đường
Sài Gòn sáng nay mờ hơi sương
Lòng se sắt lạnh, hồn như khóc
Em phụ anh rồi, sao vẫn thương.

Cuộc tình hai đứa ? Là mộng tưởng
Thệ ước ngày xưa ? Giấc vô thường
Vu Quy - Xuất Giá, sao cúi mặt
Hay tủi cho thân, bước đoạn trường ?

Em về bên ấy, xa ngàn phương
Duyên Phận rủi may, bước đâu lường
Từ Hải trắng tay, đành nuốt lệ
Thuý Kiều lỡ bước, mất Quê Hương.

BÁN THÂN XỨ LẠ - 23/11/2011. 
THƯ SINH NGUYỄN.  


Anh có phải đâu Chàng Từ Hải
Còn em nào xứng với Thuý Kiều
Duyên Phận đẩy đưa, em xuất giá
Chỉ để mong sao, đổi phận Đời.

Dù biết Tình Duyên Ta thật nặng
Đã từng thề thốt nhiều dưới Trăng
Em thường gửi ước đến Chị Hằng
Nhưng Thân Phận Người đã vội thắng.

Sài Gòn chia tay mờ hơi sương
Tim anh vẫn là chốn em nương
Khi sống Xứ xa, em hồi hướng
Tìm chốn bằng an, trốn đoạn trường.

Hãy hiểu hộ em, thương dùm em
Áo Vải Thư Sinh, Ngày Thành Đạt
Chặng đường dài lắm, anh biết chăng
Mà Tuổi Xuân em, không thể đợi.

Xin đừng trách em, Kẻ Phụ Tình
Xin hãy vì Trời, Đức Hiếu Sinh
Kiếp này lỗi hẹn, Kiếp sau tính
Còn Duyên hai đứa, em bên "Mình". 



                                                                           23/02/2012.
                                                      THOMAS THANH NGUYENTU.

No comments:

Post a Comment