Sunday, August 19, 2012

THƠ 111: NGÀY XƯA ĐI HỌC.




Nhớ những lúc em tan trường về
Em đi trước, anh theo rề rề *(MAI LE)
Theo hoài, dù Trời buông mưa trễ
Chẳng ngại gì, chỉ ngại em chê.
 

Em cứ hân hoan, nhé Người Thương
Từ Trời sa xuống, nhẹ lạ thường
Thiểu Dục Tri Túc, tha hồ hưởng
Hạnh Phúc Nhân Gian, đến tựa nương.
 

Ta từ đâu đến, sẽ về đâu
Bể Khổ Trầm Luân đọng mắt nâu
Nhân Sinh tự cổ, mãi không thấu
Cảm Ngộ rối ren, chỉ thấy sầu.


 

Nắng trong em đã luôn rực sáng
Thêm làm gì, chỉ bỏng mà thôi
Chỉ mau khiến người khác dễ sôi
Đến lúc đó bảo thôi, đừng ráng.
 

Anh đón em trước cổng Trường
Trao vội Bài Thơ Con Ễnh Ương
Tả Nỗi Lòng mà Tình anh vướng
Để mong rằng, em sẽ nói "Thương ..."
 

 Nhưng mình gặp nhau không Nợ Duyên
Nên số phận chẳng được nối liền
Anh muốn lưu nhưng em không luyến
Đành để Tình nhạt phai ngoài hiên !


22/07/2012.
THOMAS THANH NGUYENTU.

 


Ta từ nghiệp lực của chính ta
Luật tái sinh vẫn thế đó luân hồi
Nhân Sinh tự cổ, gì đâu phải hỏi
Ren rối, u sầu nhân thế trả vay.  


MOON PHAM.

No comments:

Post a Comment