Saturday, August 25, 2012

TẢN VĂN: CUỘC HÀNH TRÌNH TÌM VỀ KÝ ỨC (PHẦN XIII).





HAI BÀ TRƯNG.

"... Theo Lịch Sử Bốn Ngàn Năm còn lưu lại
Từ Thời Lạc Long cho đến ngày nay
VIỆT NAM TA trưởng thành trong bão lửa ..."


NẾU LÀ NGƯỜI TÔI SẼ CHẾT CHO QUÊ HƯƠNG.

Chuyện đã qua nhưng trong lòng vẫn nhớ
Một Thuở Làm Người Bảo Vệ Quê Hương
Lãnh Thổ xưa, giờ đã mất không còn
Nhưng còn đó tiếc thương và nỗi nhớ.
                  
Nỗi đoạn trường luôn ray rứt khôn nguôi
  Tuy vẫn sống nhưng con tim giằng xé
  Lời Tuyên Thệ xưa trong phút thiêng liêng
   TỔ QUỐC - DANH DỰ - TRÁCH NHIỆM ghi khắc.

Thà TỔ QUỐC GHI ƠN hơn chịu nhục
Là Kẻ Bại Trận, thất vận sa cơ
CHẾT CHO QUÊ HƯƠNG, trong tâm an ủi 
Đóng góp thân mình, thoả Chí Làm Trai.
                   
Ta còn sống, luôn ghi tâm tất cả
    Một Nỗi Đau mãi còn đó không phai
     Luôn ngẩng cao đầu, vượt qua hoạn nạn
   Chiến Sĩ xưa là Chiến Sĩ thời nay. 

Từ Ngàn Xưa vẫn lưu truyền Quân Sử
Thái độ hào hùng của Bậc Hùng Anh
Trang Anh Thư cũng xứng đáng rạng danh
Thật hào hùng là NGƯỜI CON NƯỚC VIỆT.
                  
Trước thế lực nhằm mưu toan thống trị
                  Những TRẦN BÌNH TRỌNG, cùng HAI BÀ TRƯNG,
                  PHAN THANH GIẢN, NGUYỄN TRI PHƯƠNG ... ...
Vẫn lưu danh đến ngàn sau chói lọi.

GƯƠNG TUẪN TIẾT KHI CHÌM CƠN BINH BIẾN
Trước nghịch cảnh thì không thể xuôi tay            
Trước kẻ thù quỷ quyệt chẳng đầu hàng         
Nhẹ tựa lông hồng, sợ gì Cái Chết ! 
                  
Hành vi vô uý, lên ĐÀI TRUNG LIỆT
Dáng uy nghi, bước từng bước khoan thai
  CHẾT CHO QUÊ HƯƠNG, sao lại lòng hai 
   Quyết không để cho ngoại bang hoan hỷ !


"TỰ DO LÀ HƠI THỞ CỦA THƯỢNG ĐẾ THỞ VÀO CỤC ĐẤT ĐỂ TẠO THÀNH CON NGƯỜI.
NẾU KHÔNG CHIẾN ĐẤU ĐỂ BẢO VỆ TỰ DO THÌ CON NGƯỜI SẼ TRỞ THÀNH CỤC ĐẤT." 

Trước khi đề cập đến một vấn đề mang tầm vóc lớn, xin phép được liên hệ đến một khía cạnh nhỏ bé là "cái tôi đáng ghét" của Kẻ Hàn Sĩ này.
"Xưa thật là xưa, biết mấy cho vừa, nghe Mẹ kể chuyện đêm mưa ..." Dạo đó, tít tận Vườn Địa Đàng xa xăm, nếu Thượng Đế rửa tay, nghỉ ngơi, ngồi chơi, xơi nước sau khi đã hoàn tất việc sáng tạo ra chim chóc và muôn thú, thì câu chuyện đến đây là chấm dứt và sẽ chẳng có thêm một vấn đề gì gay cấn xảy ra trên Quả Địa Cầu này. Vì chim muông, nếu có gây chuyện phiền hà, chỉ dừng lại một mức độ của loài không lý trí, thuần bản năng, mạnh được - yếu thua, lớn bắt nạt bé. Nhưng mọi chuyện phức tạp xảy ra, bắt đầu từ việc Ngài nặn một hình nhân bằng đất sét - rất giống hình dạng của Ngài - được hình thành và hà hơi linh khí. 

Đúng ! Cá nhân tôi thì chẳng là "cái đinh rỉ sét" gì cả, nhưng cho đến khi tôi cộng hưởng với một cá nhân khác giới, rồi nhiều cá nhân nhỏ bé khác lần lượt ra đời, để tạo nên một quần thể nho nhỏ, được gọi là Gia Đình. Mà Gia Đình là Nền Tảng của Xã Hội. Thế là mọi rắc rối được khơi nguồn ! Đáng lẽ phải tuân theo một nguyên lý căn bản về ĐẠO ĐỨC LÀM NGƯỜI - TAM CƯƠNG: QUÂN - SƯ - PHỤ (theo truyền thống), (theo Thời Hiện Đại) QUỐC - SƯ - PHỤ, và NGŨ THƯỜNG: NHÂN - NGHĨA - LỄ - TRÍ - TÍN - tôi lại "tối" chế ra một chủ thuyết khác, miễn sao dẫn đến kết quả hữu hiệu là mang đến quyền lợi cho chính tôi và những người ủng hộ tôi. 

Đáng lẽ chỉ nên áp dụng mọi sự dối trá trong Nhà Binh (Binh bất yếm trá), tôi lại áp dụng ngay trong cuộc sống thường nhật, nhằm mục đích "chiêu mộ nhân tài" "ngưu tầm ngưu - cẩu tầm cẩu". Tôi sử dụng tài văn chương thi phú - thực ra chỉ là lời khoa ngôn xảo ngữ - để tự tâng bốc và đánh bóng tên tuổi của chính mình. Nhưng chẳng nhận được bất cứ một phản hồi nào, dù là lời chê bai. Tôi vội rặn ra những nhân vật tưởng tượng - Nguyễn Hữu Minh Tuấn, Trần Trung Trực, Lê Thị Tư Lành, Lý Thị Diện Lằn ... với một diễn đàn ảo và những cuộc tranh luận nảy lửa cho thêm phần xôm tụ. Thiên hạ chẳng ai rỗi hơi đi kiểm tra thật, giả.      

Còn đối với người trong gia đình, tôi rất biết mình biết người - Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng; biết người biết ta, trăm trận không nguy; không biết người mà chỉ biết ta, một trận thắng, một trận thua; không biết người mà cũng chẳng biết ta, mọi trận đều bại - nên để có sự hậu thuẫn tuyệt đối, thay vì "ra lệnh dùng võ, trị an dùng văn", tôi lại ứng dụng ngược lại để đàn áp sự bất bình. Tôi chẳng cần phải đánh đập, vì sự bị đánh đập tàn nhẫn chỉ lôi kéo theo lòng thù hận, mà áp dụng chính sách "bịt mắt, bịt tai", kèm theo những lời hứa hão, xen lẫn với lời đe doạ và "nắn bóp" bao tử của lũ con để dễ dàng sai khiến và điều khiển. Kể cả Bố đẻ ra tôi, nếu có nửa lời phê bình, tôi cũng chẳng tha. Khi bản chất của tôi đã lộ nguyên hình như thế, chắc chắn tôi sẽ bị tẩy chay, tôi lại trách người. Nhưng trước hết, tôi không biết tự xét lỗi mình rồi sau mới xét lỗi người - tiên trách kỷ, hậu trách nhân - thì tôi có phải là hạng người không biết đến liêm sỉ và "chấp mê - bất hối" hay không ?   

Bởi bị buộc cởi bỏ Bộ Chiến Y mà tôi "được" sống và trải qua Một Chế Độ Mới, để chứng kiến "những nét đẹp văn hoá truyền thống" rất sống động đang diễn ra ở chung quanh, những điểm còn thắc mắc trong tôi tự nhiên vỡ oà. Một Chiến Dịch Quái Thai - với tên gọi kỳ bí - X 2 được sản sinh nhằm tịch thu tài sản và thao túng những người không cùng một chủ nghĩa.
Cả một "kho" sách Triết Học của Kẻ Hàn Sĩ này cũng vinh dự được dán nhãn là "Văn Hoá Phẩm Đồi Truỵ cần phải tiêu huỷ !". Xin thú thật là, chẳng phải "Con Mọt Sách" này có lòng đam mê Triết Học lắm đâu, nhưng có đọc sách nhiều mới có chữ để viết mà "câu điểm" trong những kỳ thi. Những sản phẩm của Các Bậc Vĩ Nhân Về Triết Học, như Đức Thích Ca Mâu Ni, Đức Jesus Christ, Socrates, Jean Jacques Rousseau, Albert Camus, René Descartes, Jean Paul Sartre, Friedrich Wihelm Nietzche ... ... ..., là Nền Tảng Cho Sự Hình Thành Kho Tàng Tri Thức Của Nhân Loại, tạo tiền đề cho sự phát triển Các Giá Trị Chân Thiện Mỹ, cho ĐẠO LÀM NGƯỜI trong Cõi Nhân Sinh. Ấy thế mà, "được" mang danh tiếng là "Sản phẩm tưởng tượng của bọn dư cơm ấm cật !". Chỉ có Karl Heinrich Max và Friedrich Engels mới đúng thật là Bậc Minh Triết ! Cả Sách Dạy Làm Người của Nguyễn Hiến Lê, tạp chí Tuổi Hoa - Tuổi Vàng - Tuổi Ngọc nhằm mục đích hướng dẫn cách sống cao đẹp cho Tuổi Ô Mai, Tiểu Thuyết Tình Cảm của Duyên Anh, Lệ Hằng, Võ Hà Anh, Dung Sài Gòn, Quỳnh Dao ..., Tiểu Thuyết Võ Hiệp Kỳ Tình của Kim Dung, hay Tam Quốc Chí, Sử Ký Tư Mã Thiên, Tây Du Ký, Thuỷ Hử, Hồng Lâu Mộng ... ... ... Kể cả Đoạn Trường Tân Thanh của Nguyễn Du, tất tần tật "được phép đội nón lá rách tả tơi ra đi, không hẹn ngày tái ngộ !".
Và cả Âm Nhạc nữa chứ, cũng không thoát khỏi "số phận bẽ bàng !". Phạm Duy, Anh Bằng, Ngô Thuỵ Miên, Hoàng Thi Thơ, Y Vân, Nguyễn Ánh, Lê Hựu Hà, Trịnh Công Sơn, Tống Nam Thuỷ ... cũng đều được "hân hạnh vinh danh" là "những thằng nhạc sĩ chuyên viết nhạc vàng để ru ngủ !". Nếu Tình Yêu là Lẽ Sống đẹp đẽ nhất của Đời Người thì chính Những Bản Tình Ca là những lời phủ dụ ngọt ngào, đằm thắm, nồng nàn, thân ái được cất lên để ca ngợi Tình Yêu. Nếu chim muông chỉ có một thời để cất tiếng hót líu lo, các loài hoa chỉ có một thời để tô điểm cho cuộc sống Con Người thêm đẹp, cỏ cây cũng chỉ có một thời để phủ màu xanh tươi mơn mởn lên bề mặt của Quả Địa Cầu, thì Loài Người cũng chỉ có Một Thời Để Yêu Thương. Những Nhạc Sỹ là những người có trái tim nhạy cảm, biết rung động, có tâm hồn biết thổn thức trước những niềm đau hơn những người thường khác, nên họ chia sẻ một tương lai xanh tươi, một hạnh phúc vĩnh hằng, ngọt ngào thơm mùi cỏ mật. Nhưng "lý lẽ của kẻ thắng trận bao giờ cũng là chân lý !". Chỉ có những bài hát khi cất lên thì nghe như tiềm ẩn tiếng sắt thép khua, toả mùi tanh của máu mới đúng là "dương" nhạc ! 

Nền Văn Hoá Miền Nam, chẳng có một ai gọi Lãnh Tụ của Phe Đối Phương là THẰNG, và cũng chẳng gọi bằng BÁC. Mà là ÔNG, hay tôn kính hơn, là CỤ ! Thí dụ như tôi, Ông Hồ cùng thời với Ông Nội của tôi, Bố tôi gọi bằng Bác, nếu tôi gọi bằng Bác, các con cháu chắt của tôi cũng gọi bằng Bác, thì  Gia Đình của chúng tôi sẽ được phong tặng danh hiệu là "Cái Đồ Mất Dạy" ! (Các Bạn có biết phương ngữ Miền Bắc gọi "Cái Đồ" là cái gì không ?). Còn Nền Văn Hoá Miền Bắc (Ấy ! Tôi chả dám vơ đũa cả nắm đâu nhé, xin đừng có chạnh lòng.) gọi Nhị Vị Tổng Thống của Miền Nam bằng THẰNG !

Sống trong Một Chế Độ Mới, tôi NGỘ được nhiều điều, những lời tuyên truyền của Chế Độ Cũ - tưởng chừng thuần tuý là những lời nói suông - lại biến dần thành hiện thực. HOÀ HỢP HOÀ GIẢI DÂN TỘC ư ? Chỉ là lời cuồng ngôn xảo trá, là "những chiếc bánh vẽ được tô điểm mun-ti-cô-lơ" để dụ khị con nít ! BI KỊCH CHỦ NGHĨA LÝ LỊCH VÀ CHỦ NGHĨA DÂN TỘC CỰC ĐOAN, không phải là câu chuyện hư cấu trong Tác Phẩm Võ Hiệp Kỳ Tình Thiên Long Bát Bộ của Tác Giả Kim Dung, để chỉ dành riêng cho Nhân Vật Kiều Phong. Mà hiển hiện đầy dãy trong Xã Hội Mới !
Ngày trước, khi Cụ Tôn đi tập kết ra Bắc, nào dẫn được Vợ Con. Thế mà, tất cả Người Thân của Cụ đều vẫn được an toàn, CÓ AI BỊ "PHÂN BIỆT ĐỐI XỬ", BỊ "HỌC TÀI - THI LÝ LỊCH" ? Con Cái của Cụ vẫn được đỗ đạt thành nhân. Nhà cửa, vườn tược, tài sản nào bị Chiến Dịch Quái Thai X tịch thu, đánh sập ? Chẳng lẽ Chính Quyền Phía Nam Sông Bến Hải "hãi sợ" Chính Quyền Miền Bắc ? Hổng Dám Đâu !!! Đó mới thật là Chính Sách Nhân Nghĩa, "Lấy Chí Nhân Để Thắng Hung Tàn" !!!

Tôi NGỘ ra nhiều điều, nhưng vẫn còn nhiều điều chưa biết.
Không thể phủ nhận vai trò hết sức quan trọng của Chính Trị trong việc quyết định vận mệnh, đường lối phát triển dẫn đến tương lai của Một Quốc Gia. Điều đó giải thích lý do tại sao lại hiện hữu Những Đất Nước thật văn minh, tiến bộ bên cạnh Các Xứ Sở nghèo nàn, lạc hậu.

Trong Lịch Sử của Nhân Loại có Đảng nào "thét ra lửa, thở ra khói" bằng Đảng Công Nhân Đức Quốc Gia Xã Hội Chủ Nghĩa (gọi tắt là Đảng Quốc Xã hay Nazi) mà thủ lãnh là Adolf Hitler - xuất thân chỉ là Hạ Sĩ mà thôi - đủ uy lực làm cho các quốc gia lân bang và các cường quốc khác phải "thất đảm, kinh hồn" ? Họ cũng có chủ thuyết, cũng có giáo điều, cũng có một hệ thống tư tưởng riêng làm nền tảng. Họ đặt nặng vào sự trong sạch chủng tộc của Dân Tộc Đức Chính Thống - tự cho mình là giống dân thượng đẳng - có "quyền ưu tiên thanh lọc, hiếp đáp" kẻ khác. Mà những người - hơn 12 triệu - bị bỏ mạng trong các trại tập trung - thuộc Chủng Tộc Do Thái hay thuộc các chủng tộc khác, chứ không cùng Chủng Tộc Đức.

Nếu xét về "công thống nhất đất nước" thì, nếu so với công lao của Tần Thuỷ Hoàng Đế có vĩ đại hay không ? Chỉ một mình ông ta thôi, dám gây cuộc can qua với 5 nước khác, để dành thắng lợi cuối cùng, thống nhất toàn cõi Trung Hoa, để trở nên một đế quốc thật rộng lớn, hùng mạnh. Con trai của một thương nhân biết cách xoay vần thời thế để trở thành Bậc Anh Hùng Cái Thế. Nhưng ông ta lại áp đặt một chính sách cai trị thật hà khắc nên Triều Đại của ông ta chỉ truyền lại có ... một đời !     

Riêng Lịch Sử Việt Nam vẫn còn truyền lại. Hầu hết các lãnh tụ đều phát xuất từ Trung Quốc hoặc chịu sự chi phối rất sâu đậm của Trung Quốc. Nhờ có quan thầy, đàn anh hết lòng hỗ trợ, nên thu hoạch được một chiến thắng cực kỳ vang dội vào tháng 05/1954. Nên chẳng lạ gì "Bài Cải Cách Ruộng Đất" được áp dụng từ năm 1953 đến 1956, nhưng có sửa đổi điều chỉnh đôi chút để chứng tỏ là "danh sư xuất cao đồ". Một thời kỳ đẫm máu đã làm hoen ố bộ mặt "nhân từ", làm vấy bẩn "những lời nhân nghĩa" "vì dân, vì nước" của Nhà Cầm Quyền. Chủ Nghĩa Lý Lịch được dựng lên làm chiêu bài nhằm mục đích triệt hạ con cái của những người bị chụp mũ là "địa - điền - chủ" đến nhiều đời. Những người được gắn "mác" bị đem ra đấu tố và xử tội. Những kẻ, cả bố đẻ ra mình - chưa một ngày báo đáp công sinh thành, dưỡng dục thật cao dày - cũng dám mang ra đấu tố để được tuyên dương công trạng. Những Giá Trị Đạo Đức Để Con Người Xứng Đáng Làm Con Người bị chà đạp và huỷ hoại một cách không thương tiếc ! Rồi cuối cùng, Chính Sách Người Cày Có Ruộng, Sự Đấu Tranh Giai Cấp Triệt Để có đạt được thắng lợi hay không ? Sự Công Bằng Xã Hội, Nền Chuyên Chính Vô Sản có gặt hái được vinh quang hay không ? Hay mang lại quyền lợi cho chỉ một nhóm người ?


Những hệ luỵ đó dẫn đến một làn sóng người buộc phải rời xa Quê Hương Bản Quán, Nơi Chôn Nhau Cắt Rốn, Nơi Có Mồ Mả Của Ông Bà Gia Tiên để di cư vào Miền Nam - năm 1954 - bằng bất cứ một phương tiện nào có thể nổi trên mặt nước và bằng Tàu Há Mồm. Trên một trong những chiếc tàu đó, có một thằng nhóc còn đỏ hon hỏn là Kẻ Hàn Sỹ này.
Rồi 21 năm sau, cảnh đau thương lại diễn ra thêm một lần nữa. Bao nhiêu người liều chết ra đi.
Những quan chức còn ở lại, theo lệnh triệu tập thì chỉ phải rời gia đình trong 10 đến 15 ngày thôi, bị tập trung nơi rừng thiêng nước độc trong nhiều năm trường, và chết mòn, nếu có được may mắn tha về, cũng để chờ chết. Như Trung Uý Tâm mắc một chứng bệnh rất lạ: Sốt Rét Hoại Huyết. Song Thân của anh vì thương con, nên bán ngôi nhà to để mua ngôi nhà nhỏ, từ ngôi nhà nhỏ đến khăn đùm kéo nhau về Quê. Cuối cùng, anh vẫn chết vì bao nhiêu máu truyền cho anh cũng chẳng đủ. Như Thân Phụ của tôi sau thời gian bị giam cầm, hết trại giam này đến trại tập trung khác, từ Nam ra Bắc, rồi từ Bắc vào Nam, sau 10 năm mới được phóng thích.  

Nếu chỉ đề cập đến Đời Lính, mà chẳng nhắc gì đến Người Dân, thì quả là một sự thiếu sót lớn, trong khi "Quân từ Dân mà ra", "Quân với Dân như Cá với Nước. Bất kỳ một Giai Đoạn Lịch Sử nào cũng vậy, Nhà Cầm Quyền đều lấy Dân làm gốc, xem Dân là trọng. Vẫn còn đó Những Gương Sáng của Tiền Nhân: Đức Lê Thái Tổ - sau thời gian bị vây khốn tại Núi Chí Linh, binh thiểu, tướng ít, lương thực cạn kiệt - nếu không biết dựa vào Nhân Dân, làm sao Ngài có thể đánh đuổi Quân Nhà Minh để xây dựng Cơ Đồ ? Đức Quang Trung Hoàng Đế, nếu không có Nhân Dân đóng góp tài sức thì làm sao Ngài có thể tiến quân vào Nam để tiêu diệt Quân Xiêm La, kéo quân ra Bắc để đốn ngã âm mưu xâm lược của Quân Nhà Thanh, mang vinh quang về cho Đại Việt ? ... ... ... Và Những Nhân Vật Trong Bộ Tam Quốc - Một Quyển Sách Gối Đầu Giường - cũng thế, mặc cho quân của Tào Tháo đuổi gấp đến nơi, Lưu Bị vẫn không nỡ rời bỏ Lão Bá Tánh để thoát thân một mình ... ... ...

Những gì mà tôi đã thực hiện khi còn trong Quân Ngũ chỉ là áp dụng những điều đã học vào cuộc sống thực tế, đồng cam - cộng khổ với lính và sống khoan hoà với Dân. Có khi bị vây khốn trong nhiều ngày liền. May cho chúng tôi không phải vận dụng Kỹ Năng Mưu Sinh Thoát Hiểm vì không sống trong rừng già rậm rạp, mà sống ngay ở một nơi loe hoe cây lá: Mảnh Đất Phương Nam.
Và may cho "cái thằng tôi", vì có Những Đồng Đội Dân Quê, có nhiều thứ mà trước kia, tôi chưa từng được măm, thì lúc này, lại được măm nhiều thỏa thích, chỉ cần khoắng khoắng trong nước con lạch cho bớt sình, bỏ vô nồi, chẳng cần đợi nước sôi bùng, vớt ra chia nhau măm như: đọt cây ráng (loại cây cao thân thảo, có lá nhỏ, được phơi khô cho rụng lá, rồi kết bó lại để làm chổi rễ), đọt lục bình, đọt khoai lang, đọt bí, bông súng, rau ngổ, rau rắn hổ và cả ... củ chuối. Nói chung bất cứ những thứ gì có thể bỏ được vô miệng để làm đầy bao tử ! Trình độ bắt cá, chộp còng, mò ốc của họ cũng rất chi là điệu nghệ ! Chỉ có mấy chiếc mũ sắt, chẳng hề có lưới, mà họ cũng bắt được. Chỉ thiếu rượu và một không gian thanh bình, không có cái chết rình rập. Nhưng chẳng thấm tháp vào đâu ! Vì tất cả những thứ này vẫn không thể thay được CƠM. VẪN CỨ THÈM !  Nhưng khi Chiến Dịch qua đi, thường vẫn phải thực hiện đúng theo câu NHÌN QUÂN PHỤC - BIẾT TƯ CÁCH.

Miền Trung như Chiếc Đòn để gánh Kho Thóc Miền Bắc và Vựa Lúa Miền Nam ở 2 đầu. Trong khi Kho Thóc Miền Bắc thường xuyên bị gánh chịu thiên tai ngập lụt thì Vựa Lúa Miền Nam hầu như "bình chân như vại", được Thiên Nhiên ưu đãi. Nên do đó, Dân Tộc Tính của Người Miền Nam - đặc biệt là Đồng Bào Thôn Quê - xuề xoà, giản dị, chân chất, thật thà và bộc trực, không "màu mè hoa lá hẹ", không cần "rào đón trước sau".

4 giờ sáng, trước một cửa hàng Mậu Dịch Quốc Doanh (viết tắt là MDQD), đã có một hàng người xếp hàng dài dằng dặc, cho đến 8 giờ, mới được nộp Sổ Gạo. Mà chẳng phải dễ dàng được mua gạo ngay đâu, còn phải giỏng tai lên nghe mấy cô nhân viên Mắng Dân Quát Dân trước đã ! Các cô ấy hách-xì-xằng com-măng-đốp lắm cơ ! Một phụ nữ trung niên - đứng ở cuối hàng - tỏ vẻ bực bội, khó chịu vì mãi một lúc thật lâu mới được nhích lên từng chút một.
- "Tiên sư cha tổ bố nhà chúng nó chứ, cái .éo gì mà vất vả thế này ! Đến tối mờ tối mịt, chả biết có mua được dúm gạo không nữa ?".
Một ông lão đứng gần bên bực mình vì những lời cằn nhằn, cử nhử của chị này từ nãy đến giờ, bèn "khích tướng".
- "Chị đứng đây chửi cho đến sáng mai thì chỉ có lũ dân đen này nghe thôi. Nếu có gan thì chị đến ngay trước cửa chị Hai mậu dịch Phường mà chửi thì mới hở lòng hả dạ chứ !"
- "Vâng. Cụ dạy chí phải ạ. Vậy nhờ cụ giữ chỗ hộ cháu tí nhé. Cháu chạy ngay đến nhà chị Hai để chửi cho bõ tức cái đã !".
Nhưng chỉ khoảng 15 phút sau, chị tất tả quay về, dáng vẻ hầm hầm.
- "Cụ ạ ! Muốn đứng chửi trước cửa nhà chị Hai thì cũng phải ... xếp hàng ! Mà hàng ở đằng đấy còn dài hơn hàng ở đây gấp mấy lần nữa đấy ! Đứng đến chiều mai cũng chưa chắc đến lượt mình. Cháu đã gửi chỗ ở đằng đấy rồi. Giờ thì xếp hàng mua gạo trước đã. Tiên sư cha tổ bố nhà chúng nó !!!".  

Có những trải nghiệm thực tế khi đứng xếp hàng cả ngày để mua gạo theo Sổ, thịt, chất đốt ... theo Tem Phiếu, tôi mới hiểu, thông cảm và cảm phục sức chịu đựng của Đồng Bào tôi Miền Bắc. Và nhận rõ được tầm quan trọng của Sổ Gạo và Các Loại Tem Phiếu này. Chả thế mà có câu ví von "Mặt nghệt như mất Sổ Gạo", chẳng may đánh mất sổ gạo thì trong lòng cứ cảm thấy buồn-thỉu-buồn-thiu, mặt đần thối ra, có lấy xà beng mà cạy răng thì chẳng hé nửa lời. Cả gia đình có nguy cơ phải đối mặt với thảm cảnh chết đói, cho dù có thật nhiều tiền, cũng khó mà mua được gạo bên ngoài thị trường. Trong Miền Nam, chỉ sau 30/04/1975, Người Dân mới biết được tầm vóc quan trọng của Sổ Gạo và Các Loại Tem Phiếu. Trong Xã Hội Miền Bắc, Người Dân hoàn toàn bị chi phối và lệ thuộc vào Mậu Dịch Quốc Doanh, vào Hợp Tác Xã, thì chúng còn tác oai, tác quái hơn rất nhiều và cũng là cách để Nhà Cầm Quyền thống trị dân.
Tóm lại, không phải cứ vin vào thắng thua mà LUẬN ANH HÙNG. Mà phải căn cứ vào NHÂN CÁCH - NHÂN BẢN - NHÂN NGHĨA, chứ không phải dựa vào Xảo Thuật Lừa Bịp để mà luận !!!

   

GIANG SƠN GẤM VÓC - CÓ DẠNG CONG HÌNH CHỮ S - ĐÃ LIỀN TOÀN MỘT DẢI. Đất Nước được Hoà Bình. Khói Lửa Chiến Tranh dần lùi xa. Mọi Người Dân Nước Việt tưởng chừng như được hưởng cảnh an vui, thái bình. Nhưng ... vẫn đói ! Vì thế nên, thịt bò trở thành món hàng xa xỉ, tôi có điều kiện để tiếp cận những món bình dân.  

 Năm không, không, không thấy. Có nghĩa rằng lâu lắm rồi. Khi Thiên Đường còn giao hoà với Hạ Giới mỗi năm một lần vào Ngày Hăm Ba Tháng Chạp, để Quý Dzị Táo Quân tiện đi họp cho đỡ mỏi xe "căng hải" và đỡ mất thời gian chen lấn khi mua dzé tầu. Lần đó, muôn loài cùng đua theo để "đệ đạt nguyện vọng cá nhân". Buổi sáng, Thượng Đế đã xẩu mình vì nghe Những Bản Báo Cáo dài lê thê của Chư Vị Táo Quân, "Kính thưa Thượng Đế, Kính thưa Quý Vị Đại Biểu, Kính thưa và Kính thưa ...". Từ đầu giờ làm việc chiều, Đại Bàng, Phượng Hoàng, Cọp, Beo, Sư Tử ... "Kính xin Thượng Đế ấn định rõ ràng Mùa Giao Phối". Lúc đầu Ngài còn xung độ nên phán rõ ràng rành mạch, Con nào vào Mùa này, Con kia vào Mùa nọ v.v và v.v. Cuối cùng, Ngài "oải chè đậu", mỏi lưng, tê mông vì phải ngồi lâu trên Ngai Vàng, đang muốn tuyên bố "Bãi đường !" thì Bạn của Loài Người từ phía ngoài chạy xồng xộc vào Bệ Rồng. Ngài ráng phán:
- "Ta cho phép Nhà Ngươi, mỗi năm được hai lần, vào Mùa Xuân và Mùa Thu."
Loài Chó vừa khom mình, cúi đầu: - "Tạ ơn Thánh Thượng."
Thì Con Người chạy vào. Không cần đợi Con Người "Muôn tâu ...", Ngài phán luôn:
- "Nhà Ngươi hả ? Ta cho phép Nhà Ngươi muốn mần bất cứ lúc nào cũng đặng ! Mần tuỳ sức, hưởng tuỳ tài ! Nghe chửa ?"
Tuyên bố xong, đợi cho Loài Chó và Con Người rời khỏi Thiên Đình, Ngài lệnh cho Nam Tào - Bắc Đẩu:
- "Từ nay trở đi, Thiên Đình không được gần Hạ Giới một ngày nào sất ! Quả Nhân sợ nhắm dzồi !"
Và cũng từ đó, muôn loài đều bị chi phối bởi Lệnh của Ngọc Hoàng đã ban, muốn sửa đổi, điều chỉnh gì cũng chẳng được. Như Loài Cá, muốn "tham việc", nhưng không muốn mỏi "cây cần gia tăng dân số", nên mỗi lần cá cái phóng trứng, Chàng chỉ việc bơi qua, bơi lại từ xa và xịt, rưới "chất nước keo có mùi thơm". Thế là xong, hổng có mệt !
Và cũng kể từ đó, Loài Chó càng ngày càng gắn bó mật thiết với Con Người hơn trong Những Bài Ca Dao và Bản Thực Đơn:
"Lò cừ nung nấu sự Đời. Bức Tranh Vân Cẩu vẽ người tang thương." (Cung Oán Ngâm Khúc - Nguyễn Gia Thiều.)
"Nam Mô một bồ dao găm, một trăm con chó, một lọ mắm tôm, một ôm rau húng, một thúng rau răm." "Con chó khóc đứng, khóc ngồi. Bà ơi đi chợ, mua tôi đồng riềng."
"Làm trai biết đánh Tổ Tôm. Uống rượu, thịt chó, ngâm Nôm Thuý Kiều."
"Sống ở trên đời, xơi miếng thịt chó. Chết xuống Âm Phủ, biết có hay không ?"    

TỪ BẮC VÔ NAM, TAY CẦM BÓ RAU
TAY KIA CẦM SỢI DÂY ĐỂ DẮT CON CẦY
RIỀNG, MẺ, MẮM TÔM, SẢ, MƠ, BÁNH ĐA VÀ HÚNG QUẾ
TỪ QUÊ NGHÈO RA PHỐ LỚN 
TIẾT CANH, DỒI, LÒNG, NHỰA MẬN, XÁO NINH,
SƯỜN, LUỘC, CHẢ NƯỚNG, TA MẦN, RƯỢU ĐẾ ĐƯA CAY. 

NGUỒN TRÍCH DẪN thuyennhan.info
22/05/2012.

No comments:

Post a Comment