Saturday, July 7, 2012

TẢN VĂN: CUỘC HÀNH TRÌNH TÌM VỀ KÝ ỨC (PHẦN VII / A).


Minh Thảo Yêu Dấu,

Thật  lâu, lâu lắm rồi, anh mới dùng lại bốn chữ này để gọi em. Trong CUỘC HÀNH TRÌNH TÌM VỀ KÝ ỨC mà anh chẳng hề có một lời nào để nhắc đến em, thì quả là một thiếu sót lớn, em nhỉ ? Vì chính em là MỐI TÌNH ĐẦU ĐỜI của anh, mà:

"Cái thủa ban đầu lưu luyến ấy
Ngàn năm chưa dễ đã ai quên ..."
(LỜI THAN THỞ - THẾ LỮ)

Trong cả Vũ Trụ bao la này và khắp Cõi Nhân Sinh, không có bất cứ điều gì mà không khởi nguồn từ Nguyên Nhân để dẫn đến Kết Quả. Vì thế nên, anh cũng bắt đầu từ đấy, Yêu Dấu nhé.

Hai Ông Bố của đôi ta là Bạn Đồng Khoá 04/53 SQTB, và cả hai gia đình đều mang hai thằng nhóc vào Nam, trên cùng một chiếc tàu há mồm, vì hai Ông đều cùng chung một Tiểu Đoàn, năm 1954. Địa điểm dừng chân đầu tiên tại Vùng Đất
Phương Nam là Tuy Hoà, thuộc Tỉnh Lỵ Phú Yên. Sang năm sau, em mới chào đời. Năm 1956 - 1957, hai Ông Bố được đi tu nghiệp tại Trường Lục Quân Fort Benning (Fort Benning Infantry School, Columbus, Georgia) tại Hoa Kỳ. Sau khi về Nước, Bố của em thích làm Thiên Thần Mũ Đỏ, còn Bố của anh được cử làm Quận Trưởng Quận Củ Chi. Những kỷ niệm thủa ấu thơ của chúng ta rất mờ nhạt vì anh thường đi học xa nhà.

Rạng sáng Mùng 1 Tết Mậu Thân - Năm 1968 - Chiến Tranh vào tận Thủ Đô Sài Gòn, khổ một nỗi, ngôi nhà của Bố Mẹ anh lại nằm trong Khu Vực Tập Trung Quân của "Mấy Ông Kẹ". Họ thầm thì bàn luận Kế Hoạch Tác Chiến, ngay đằng sau cánh cửa sắt, Bố anh cố lắng nghe lỏm, câu được câu mất, nhưng xâu chuỗi và liên kết lại, rồi suy diễn và rụng rời. Cách nhà khoảng 500 m, một căn cứ của Quân Đội Hoa Kỳ và Phi Trường Tân Sơn Nhất cách khoảng 7 km. Khẩu Colt 45 của Ông không đủ đạn để "tặng" chính Ông và vợ con, nếu có việc chẳng lành. Hai quả rockets được phóng ra từ chiếc trực thăng Hoa Kỳ, một rơi qua xóm bên, còn một rơi trước sân nhà. Sáng Mùng 3, mấy thằng lỏi chúng anh chẳng biết sợ là gì, vẫn cứ chạy ra đường để nghe ngóng tình hình để về tường thuật cho hai Sếp lớn. Con đường nhỏ xíu mà có sự hiện diện dày đặc lính tráng của hai Quân Đội Việt Nam Cộng Hoà và Hoa Kỳ. Xác người được chất đống trên xe camion thường hay chở rác, có xác nảy tưng lên, đưa hai cánh tay ra ngoài, mỗi khi xe bị dằn xóc, mùi tanh tưởi bốc lên khi xe chạy ngang. Gần Chùa Quan Thế Âm (Di Tích của Bồ Tát Thích Quảng Đức), nằm la liệt những xác người - khoác sẵn những chiếc vỏ xe đạp cũ vào lưng - lũ chó hoang thản nhiên "mở tiệc", nhưng chẳng có người lớn nào buồn xua đuổi. Mẹ của anh lo ngay ngáy, kèo nài Bố anh "đi tản cư". Bố gắt lên:
- "Việt Cộng đã dám đánh vào tận đây, họ có thể đánh vào những nơi khác. Chẳng tản cư đi đâu hết ! Tôi có chết chăng nữa, cũng được chết gần vợ con.".
Hai hôm sau, Bố Mẹ và em sang nhà anh. Hai Ông Bố gặp nhau với trạng thái "mặt xanh như tàu lá", vì không phải họ lo sợ cho bản thân mình mà lo sợ cho cả vợ con. Hai Ông thầm thì bàn luận ở nhà trên, hai bà rù rì ở nhà dưới, còn chúng mình ngồi xuội lơ ở giữa nhà, quên đi sự đùa cợt hằng ngày. Đến lúc này, Bố của anh mới quyết định thay đổi hẳn ý định ban đầu: "Tản cư " và "quên luôn" việc trở về Đơn Vị để trả phép. Gia đình của anh đến nương nhờ nhà người họ hàng ở Đường Hồng Thập Tự, gần Trung Tâm Thủ Đô.
-"Việt Cộng dám đánh ở đâu thì đánh, chứ còn lâu mới dám kéo nhau đến tận Trung Tâm Thủ Đô Sài Gòn !" 
Ông chỉ tiên liệu đúng một phần, vì mãi đến Mùa Xuân của bảy năm sau, họ mới "rủ nhau" vào ... Dinh Tổng Thống !  


Thời gian dần trôi, cả hai ta vừa lớn khôn. Em học Trường Nguyễn Bá Tòng, còn anh học Trường Hồ Ngọc Cẩn. Anh tập tành viết Văn làm Thơ Tình và gia nhập Thi Văn Đoàn với Bút Hiệu là TCHYANE (Tôi CHẳng Yêu Ai Ngoài Em, bắt chước Thi Sĩ Đái Đức Tuấn, nhưng của Ông chỉ có TCHYA mà thôi). Một trong Những Bài Thơ Của Thuở Đầu Đời mà anh còn nhớ có mỗi hai câu, có tựa là ĐƯA EM VỀ TRƯA:

"Đưa em về trưa, Đường Hoàng Hoa đổ nắng
Gió nôn nao, hàng cây chìa tay đứng lặng ..."

Thật ngô nghê, Lứa Tuổi Học Trò, Thảo nhỉ ? Những bài nào được chọn đăng trên Tạp Chí Tuổi Hoa, anh cẩn thận cắt ra, rồi dán lại trên trang vở học trò, tô điểm thêm 2 quả tim lồng vào nhau và hoa Hồng, làm quà tặng em.
Những buổi sáng Chủ Nhật, theo em đi lễ, ngay trong khuôn viên Trường Nguyễn Bá Tòng, toạ lạc Một Ngôi Nhà Nguyện nhỏ, nhưng anh thuộc Đạo Dzòng - chuyên đi vòng vòng ở bên ngoài - vì ngoài Dấu Thánh Gía mà anh vẫn nhớ, còn Những Kinh Nguyện, anh đã trả lại cho Các Soeurs ở Trường Mẫu Giáo Thánh Mẫu, Hoà Hưng.
Nhờ những giờ học Kim Văn và Cổ Văn ở lớp mà anh thuộc nhiều bài thơ và điển cố hơn. Rồi lại thuộc thêm Những Tình Khúc để làm giàu màu sắc, thêm thi vị trong những lần hò hẹn, anh chỉ ngâm và hát cho mỗi mình em nghe, để đón nhận nét môi cười và tia sáng lấp lánh trong đôi mắt của em.
"Áo Nàng vàng, anh về yêu hoa Cúc
Áo Nàng xanh, anh mến lá sân Trường
Sợ Thư Tình không đủ nghĩa yêu đương
Anh thay mực cho vừa màu áo tím.
(TUỔI MƯỜI BA - Thơ NGUYÊN SA, Nhạc NGÔ THUỴ MIÊN).

"Chưa gặp em, tôi vẫn nghĩ rằng
Có Nàng Thiếu Nữ đẹp như trăng
Mắt xanh là bóng dừa hoang dại
Thăm thẳm nhìn tôi không nói năng.
Bài Thơ hạnh ngộ đã trao tay 
Ôi mộng nào hơn giấc mộng này
Mùi phấn em thơm mùi Hạ cũ
Nửa như hoài vọng, nửa như say ..." 
(TỰ TÌNH DƯỚI HOA - Thơ ĐINH HÙNG
MỘNG DƯỚI HOA - Nhạc PHẠM ĐÌNH CHƯƠNG).

"Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ
Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ 
Ôm nghiêng tập vở, tóc dài tà áo vờn bay
Em đi dịu dàng, bờ vai em nhỏ
Chim non lề đường, nằm im dấu mỏ ..."
  (NGÀY XƯA HOÀNG THỊ - Thơ PHẠM THIÊN THƯ, Nhạc PHẠM DUY).

"Con đường Trời mưa êm, chiếc dù che màu tím
Môi tìm làn môi ngon, nhưng còn thẹn thùng
Con đường về ban trưa, tới nhà hay vào lớp
Con đường của đôi mình, ôi chuyện tình thư sinh ..."
  (CON ĐƯỜNG TÌNH TA ĐI - PHẠM DUY). 

Phải thành thật mà nói là Tình Yêu của chúng mình rất trong sáng - theo đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng - Yêu Dấu nhỉ ? MỐI TÌNH ĐẦU ĐỜI DÀNH CHO NHAU QUÁ LÝ TƯỞNG ! Vì dù sao đi nữa, anh luôn đinh ninh em sẽ là NGƯỜI VỢ NHẤT MỰC YÊU QUÝ CỦA ANH, nên "chẳng đi đâu mà phải vội". Có hò hẹn nhau thì anh chỉ chở em bằng chiếc Bridgestone đến những nơi chốn đông người như ở những con quán nước, những công viên, hay Rạp Xi Nê Eden - Đường Tự Do - ngồi tuốt trên tầng thượng. Cả hai đứa mình lập Lời Giao Ước - em còn cẩn thận bắt anh phải THỀ DANH DỰ, mà DANH DỰ LÀ MÓN QUÀ QUÝ GIÁ, CON NGƯỜI CÓ THỂ TẶNG CHO CHÍNH MÌNH - âu yếm vuốt ve nhau ... chỉ từ thắt lưng trở lên. Ông Adam và Bà Eva này chẳng giống một chút nào với Hai Ông Bà trong Kinh Thánh. Cũng có lúc anh "mê muội" thả "mười thằng biệt kích đi do thám Vùng Cấm Địa" thì bao giờ cũng vậy, em là người "tỉnh táo" trước tiên, đằng hắng khiến anh "sực tỉnh" ! Ngồi phía sau, em ôm eo của anh chặt cứng và thủ thỉ nói cười, như vậy cũng đủ hạnh phúc lắm rồi, Yêu Dấu nhỉ ?  
     

Rồi việc gì phải đến, tất đến. Do Tình Hình Chiến Cuộc Leo Thang, anh nhận được Lệnh Tổng Động Viên năm 1972 và chờ ngày nhập ngũ. Trong lần gặp nhau sau đó, em chỉ gục đầu vào ngực anh và khóc nức nở, cứ làm như là khi anh khoác lên người Bộ Chiến Y là sẽ bị chết tan xác liền vậy. Anh quyết định xin hỏi cưới em. "Cưới vợ xong là tôi đi ...". Nhưng khi gặp Bố của em - lúc này Ông đã được giải ngũ sau khi Sư Đoàn Nhảy Dù tham dự Chiến Dịch Lam Sơn 719, đánh Trận Cánh Đồng Chum, Hạ Lào, năm 1971 - Ông bảo:
- "Bác ấy à ? Sao cũng được, con là con Bạn Thân của Bác, bây giờ lại là con rể, thì hai gia đình ta đã thân lại càng thêm thân, chứ có sao ? Nhưng hãy xuống mà hỏi ý Bác Gái của con đấy. Cái Thảo là con gái Bà ấy đẻ ra mà."
Mẹ em bảo:
- "Con làm con rể của Hai Bác, Bác chả phản đối. Nhưng Gia Đình Bác là Gia Đình Công Giáo Thuần Thành. Con lấy cái Thảo thì phải theo Đạo đấy, con ạ. Cứ về xin phép Bố Mẹ của con đi đã. Hai Bác chả thách cưới gì đâu. Hai gia đình ta đã thân nhau từ lâu lắm rồi kia mà".
Anh về gặp Bố của anh và "đệ đạt nguyện vọng cá nhân". Hai Ông Bố "phát ngôn" gần giống nhau, nhưng "quyền quyết định cho bàn thắng cuối cùng", lại nằm trong tay của Hai Bà Mẹ. Mẹ của anh bảo:
- "Mày là con trai trưởng, khi chúng tao trăm tuổi, chính mày phải thờ tự, giỗ quảy. Mày lấy vợ có Đạo thì phải theo Đạo vợ. MÀY LÀ THẰNG BẤT HIẾU - BẤT MỤC ! CÚT NGAY RA KHỎI NHÀ TAO ! XÉO !!!". 
Đất bên dưới hai chân của anh "dường như" nứt toác, nhưng không nứt, nên anh dỗi và bắt chước Quý Tăng "tuyệt thực bất bạo động", nhưng chẳng ép phê, không thể lay chuyển ý định sắt thép của Mẹ anh. Anh trốn không gặp em cả mấy tháng liền. Sau em nhắn em gái của anh để gặp nhau. Nhìn thấy anh gầy xọp hẳn và nghe anh kể lại, em bật khóc nức nở, anh lại dỗ em nín. "Áo không mặc qua khỏi đầu", đành chịu thua. Chỉ tại vì lúc đấy, anh chưa đi lính, nên chưa biết có Poncho, chỉ có loại này mới có thể "trùm qua khỏi đầu."
   
 
"Cho em môi hôn vội vàng, cho em quen tình sâu
Dù em không mong dài lâu, xin cất lấy ước mơ đầu
Xin cho yêu em nồng nàn, xin cho yêu em nồng nàn
Dù tháng năm buồn vui bàng hoàng ... "
(TÌNH KHÚC CHO EM - 
LÊ UYÊN PHƯƠNG).

"Trả lại em yêu con đường học trò
Những ngày Thủ Đô, tưng bừng phố xá
Chủ Nhật uyên ương, hẹn hò đây đó
Uống ly chanh đường, uống môi em ngọt
Trả lại em yêu mối tình vời vợi ..." 
(TRẢ LẠI EM YÊU - PHẠM DUY).


Ngày anh lên đường để thụ huấn Giai Đoạn I tại Quân Trường Quang Trung, Hóc Môn, em sang tiễn chân anh. Chỉ còn biết gửi trao nhau những ánh mắt lưu luyến, chứa chan tình ý.

"Tuổi thư sinh gối mộng đăng trình
Vui bước quân hành, dọc ngang đời lính
Ba tháng Quân Trường, mồ hôi đổ
Ngày đầu tiên bỡ ngỡ, tau súng với nhịp đi ..." 
(BA THÁNG QUÂN TRƯỜNG - HOÀI NAM).

Khiếp thật, Yêu Dấu ạ. Từ giã Tuổi Thư Sinh, để "làm quen" với "đủ mọi thứ rắc rối trong cuộc đời quân ngũ" như lăn, lê, bò, toài ... Đang ngủ ngon giấc thì bị đánh thức dậy vào lúc nửa đêm, để lao ra ngoài mưa và lăn luôn xuống giao thông hào, ngập ngụa bùn sình hôi thối. Lúc còn ở nhà, hơi một tí là có thể "mè nheo" với Bố Mẹ, nhưng khi đã khoác trên người Bộ Quân Phục thì đố mà dám. Có đủ mọi hình thức để nhận lãnh hình phạt, nhẹ thì hít đất, thụt dầu, chà láng bờ mương, "Vũ Khúc Lên Đồi" (đeo đầy đủ quân trang - quân dụng, chạy tới - chạy lui gò đất cao) ..., còn nặng thì cúp luôn mục "thăm nuôi Ngày Chủ Nhật" hay vào "nghỉ xả hơi" trong Cải Hối Thất. Vì thế nên, anh cố gắng hết sức mình thi hành lệnh của Thượng Cấp, để không bị phạm vào những lỗi ... nặng. Rồi đến lúc, Khoá Sinh Dự Bị Sĩ Quan chúng anh cũng được biết giá trị của Ngày Thăm Nuôi tại Vườn Tao Ngộ.

"Hôm nay Ngày Chủ Nhật
Vườn Tao Ngộ, em đến thăm anh 
Đường Quang Trung nắng đổ xa xôi
Mà em đâu có ngại khi tình yêu ngun ngút lên cao ..."
   (VƯỜN TAO NGỘ - NHẬT HẠ - KHÁNH BĂNG).

Em theo Bố anh đến thăm và tặng 2 lon Guigoz ruốc thịt heo, do chính tay em làm. Bố tỏ ra rất lịch sự để chúng mình tự nhiên bên nhau, Ông đến Văn Phòng Liên Đoàn Trưởng Liên Đoàn B Khoá Sinh, Trung Tá Liên Đoàn Trưởng là Bạn Đồng Khoá với 2 Ông Bố nhà mình. Em chế giễu khuôn mặt rất ngố của anh với mái tóc cắt ngắn 3 phân, rồi đưa mắt quan sát chung quanh. Bỗng:
- "Anh ơi, ở tít đằng kia có cái gì hay lắm kìa !"
Anh dõi theo tay em chỉ, rồi trả lời lấp lửng:
- "À ! Tập thể dục buổi trưa đó mà ...".
Rồi lảng sang chuyện khác. Anh không dám nói thật với em, vì đôi ta không một lần nào làm "chuyện tế nhị" đó. Rất nhiều Bạn Đồng Khoá của anh đã có vợ trước khi nhập ngũ, nên giờ thăm nuôi cũng là lúc để họ "trùm Poncho hít đất".
Sau "một thời gian cho biết thế nào là kỷ cương của Quân Đội", thỉnh thoảng - vào chiều Thứ  Bảy - anh nhận được Tấm Giấy Phép do Thượng Sĩ Thường Vụ Đại Đội trao, do Ông mang về từ Văn Phòng Liên Đoàn. Nên anh ít ra Vườn Tao Ngộ, nếu có thì chỉ ra với những bạn cho vui. Vẫn biết rằng, Bố sẽ không đến thăm anh Ngày Chủ Nhật nữa, nhưng anh vẫn có ý ngóng trông em.

"Từng bước từng bước thầm, Hoa Vông rừng tuyết trắng
Rặng thông già lặng câm. Em yêu vì xa vắng, cho Trời mây ướp buồn
Từng bước từng bước thầm, mưa giữa Mùa Tháng Năm
Tay đan sầu kỷ niệm ..."
    (KỶ NIỆM - Thơ KIM TUẤN. 
NHỮNG BƯỚC CHÂN ÂM THẦM - Nhạc Y VÂN).
                                                                   
Thế đấy, hết trông rồi lại ngóng ! Có khi anh được Thiếu Uý Đại Đội Trưởng Khoá Sinh cho đi quá giang bằng chiếc Suzuki màu đen về đến tận nhà. Sau khi tắm táp xong, diện Bộ Quân Phục 4 túi được hồ cứng, đôi giầy bốt đánh xi bóng loáng, do Mẹ của anh săn sóc. Bà bảo:
-"Săn sóc chồng con là niềm vui của Mẹ, mấy chuyện vặt này, Mẹ hầu Bố của con quen rồi."

"Tìm người thương trong người thương
Chân nghe quen từng viên sỏi đường nhà
Chiều nghiêng nghiêng nắng đổ
Và người yêu đứng chờ ngoài đầu ngõ bao giờ ..." 
(HAI MƯƠI BỐN GIỜ PHÉP - DUY KHÁNH).

"Dựa vai nhau, cho nhau yên vui, ấm áp cuộc đời
Tìm môi nhau, cho nhau rã nát, rã nát tim đau
Vừa đôi tay, ước muốn tù đày
Tóc rối bạc màu, vết dấu tình sầu
Nhìn em, nhìn em giây phút, muốn nói yêu em ..."
   (NIỆM KHÚC CUỐI - NGÔ THUỴ MIÊN).

Và những lúc gặp nhau sau này, khi anh đã biết trùm Poncho qua khỏi đầu rồi, cộng thêm "những kiến thức căn bản" mà Bạn Đồng Khoá "chỉ giáo", mặc dù "lỏi đời" hơn một tí, anh vẫn giữ nguyên như cũ, không dám "xâm nhập Vùng Cấm Địa", chỉ "đuổi bóng đến vạch 16 m 50". Anh yêu em chân thành, Minh Thảo ạ. Không lấy được em, anh không dám làm khổ đời em.

"Da em trắng, anh chẳng cần ánh sáng
Tóc em mềm, anh chẳng tiếc Mùa Xuân
Trên cuộc đời, sẽ chẳng có Giai Nhân
Vì anh gọi tên em là Nhan Sắc ..."
             (THÁNG SÁU TRỜI MƯA - NGUYÊN SA - HOÀNG THANH TÂM). 
     


Minh Thảo Yêu Dấu,

Thụ huấn xong Giai Đoạn I, Khoá 6/73 SQTB của các anh được chuyển ra Quân Trường Đồng Đế, Nha Trang bằng GMC, để thụ huấn tiếp Giai Đoạn II. Đời Quân Ngũ thì nơi nào cũng vậy, mệt lử cò bợ vì Những Bài Huấn Luyện Quân Sự và "nặng đầu, nhức óc" vì Những Bài Học Lãnh Đạo Chỉ Huy trên Giảng Đường. Có một điều trĩu nặng trong tim của anh là từ nay "cách xa nghìn trùng", anh không còn được nhìn thấy Bố Mẹ của anh và được gặp em nữa. Khoảng 3 tháng sau, anh nhận được thư của Bố anh, ngoài những lời dặn dò, chuyện kể về gia đình của anh, Ông còn cho anh biết em sẽ lấy chồng, rồi theo chồng về Định Quán, Phương Lâm. Anh cố nén lòng, rồi tối đó, trong ca trực gác một mình tại Bãi Tiên ven biển. Nước mắt tự nhiên tuôn trào. Anh đã khóc cho MỐI TÌNH ĐẦU ĐỜI CỦA MÌNH ĐÃ KHÔNG CÓ ĐƯỢC MỘT KẾT THÚC HẠNH PHÚC.  

"Nhắm mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa
Cho tôi về đường cũ nên thơ, cho tôi gặp người xưa ước mơ
Hay chỉ là giấc mơ thôi, nghe tình đã chết trong tôi
Cho lòng tiếc nuối, xót thương suốt đời
Nhắm mắt, ôi sao nửa hồn bỗng thương đau
Ôi sao ngàn trùng mãi xa nhau
Hay ta còn hẹn nhau kiếp nào
Anh ở đâu ? Em ở đâu ? Có chăng mưa sầu, buồn đen mắt sâu ..."
           (NỬA HỒN THƯƠNG ĐAU - Thơ THANH TÂM TUYỀN
                                                                  Nhạc PHẠM ĐÌNH CHƯƠNG).

Mãi một tuần sau, anh mới có thể cầm bút viết thư đến em, kính nhờ Bố Mẹ của anh chuyển giao, anh chúc em được hạnh phúc. Chứ anh còn biết viết gì hơn. Anh chỉ biết ôm nỗi đau một mình thôi, Minh Thảo ạ.

"Gửi thêm lá thư màu xanh ái ân, về đôi mắt như hồ thu
Thấy hối tiếc nhiều, thuyền đã sang bờ, đường về không lối
Dòng đời trôi đã về chiều, mà lòng nhớ còn nhiều 
Đập gương xưa tìm bóng, nhưng thôi tiếc mà chi 
Chim rồi bay, anh rồi đi 
Đường trần quen lối cũ, người trần xa cách mãi ..."
               (GỬI GIÓ CHO MÂY NGÀN BAY - ĐOÀN CHUẨN - TỪ LINH).

                                                                        
01/12/2011.
THOMAS THANH NGUYENTU.

BÀI LIÊN QUAN:   

No comments:

Post a Comment