ĐÊM KHÔNG NGỦ, Ta nhớ ngày xưa
Mười Bốn Tháng Ba, đếm chẳng thừa
Phiêu du lạc lòai trên Đất Thái
Người Tìm Chốn Dung Thân sau trưa.
Suốt tám năm thân phận nổi trôi
Lòng luôn ước thời khắc bồi hồi
Và cuối cùng mất luôn cơ hội
Buộc trở về nơi Cố Hương thôi.
Ngay trên Quê Hương, vẫn điêu linh
Vì cuộc sống chưa thật yên bình
Động bên trong, ngoài mặt thì tĩnh
Rồi em đến từ một Thiên Duyên
Mỉm nụ cười trông thật là duyên
Với dáng đi sao mà uyển chuyển
Ta bỗng dại khờ như một gã điên.
Gió mơn man thổi tóc em bay
Đôi vai gầy guộc, em phơi
Như Cánh Vạc trong Rằm Tháng Bảy
Như Cánh Vạc trong Rằm Tháng Bảy
Đưa Ta về cùng với Mùa Chay.
Đôi mắt nhung, hai làn mi thanh
Thoáng nhìn Ta rồi lại chớp nhanh
Khiến cho Ta quên Đời lận đận
Khiến cho Ta quên Đời lận đận
Được náu nương hạnh phúc màu xanh.
Tà áo em mặc nổi vân mây
Đóa Hoa Hồng, em liền trao tay
Khiến Ta ngỡ mình đang lạc lối
Động Hoa Vàng trên tầng mây bay.
Ta van Đời, ngừng nhánh sầu rơi
Ngưng ngay khắc khoải lẫn chơi vơi
Nửa Đời sau không còn sầu muộn
Tóc rối bạc màu vẫn kết đôi.
WRITTEN ON THE EXTREMELY SAD DAY OF
THE ASYLUM SEEKERS ' POST CUT-OFF-DATE 14.MARCH.1989.
14/03/2012.
THOMAS THANH NGUYENTU.
PST 13**.
PST 13**.
No comments:
Post a Comment