Tuesday, August 14, 2012

THƠ 06: BỐ LÀ VẦNG DƯƠNG - MẸ LÀ VẦNG NGUYỆT.


   







HOẠ SỸ NGUYỄN SỸ PHÁCH VẼ, 01/03/1997.                 
  
Bất Hiếu Tử Kính Dâng Hương Hồn PHỤ THÂN.

 









Chỉ MỘT NÚI là con kính ngưỡng
Chỉ một người thần tượng trong con
Cả đời con vững lòng son
Noi theo gương BỐ, người con tôn thờ.

Từ lúc còn bé thơ bên MẸ
BỐ rèn con, chẳng nhẹ tình thương
Dù vắng nhà, lệnh vẫn vương
Để con đúng hướng, dày công sắp bày.

Mong con luôn học được điều hay
BỐ đưa đến Trường Tây, xứ người
Nhưng con lại phụ lòng NGƯỜI
Đi chưa đến đích, giữa chừng xoay ngang.
 

TÌNH PHỤ TỬ, sẵn lòng tha thứ
BỐ khuyên con thế cuộc định hình
"Làm trai cho đáng nên trai
  Xuống Đông - Đông tĩnh, lên Đoài - Đoài an."

Mặc con lớn, vẫn như còn bé
BỐ để tâm uốn nắn từng hồi
Dù cho con trẻ ham chơi
BỐ vẫn kiên nhẫn hết lời bảo ban.
 





Để khuyến khích chúng con ham học
Ngoài đòn roi, không thưởng bằng lời
Khi BỐ hứa, chẳng khơi khơi
Dù còn đang bận việc công bộn bề
Vật Phẩm, Nhà Hàng, Xem Chiếu Bóng.
 Không muốn con vướng phải đường mê
Cho phép chu du quê người
Tận tình hướng dẫn, khuyên răn mọi điều.
 







Thuở Trời Đất nổi cơn gió bụi
Trai Hào Kiệt nhiều nỗi truân chuyên
Xanh kia thăm thẳm từng trên
Nào ai gây dựng, cho nên nỗi này
Còi Sài Thành hụ lay bóng Nguyệt
Khói đạn bom mờ mịt khúc mây
Chín Tầng nghiêm lệnh ban ngay
Giũa năm truyền hịch: Lên đường Động Viên !

Tuy làm Sếp, vẫn cần BỐ dạy
Về Nghệ Thuật Lãnh Đạo Chỉ Huy
Cùng Binh Pháp, tạo ân uy
Đối Nhân Xử Thế, chẳng suy Tình Người.
 

Nước thanh bình sau nhiều khói lửa
Mừng đoàn viên chưa được bao ngày
Sứ Trời sớm giục đường mây
Phép công là trọng, niềm tây sá nào
Đường Học Tập, ba lô con cóc
BỐ lên rừng, xa tận Bắc phương
Bóng cờ, tiếng trống xa xa
Thời gian đăng đẳng, mười năm mới về.

Xót thân con, suốt ngày lam lũ
Cày quần quật, chẳng đủ cơm ăn
Mặc cho còn vướng bệnh tình
Từ những ngày nơi rừng sâu núi thẳm.

Lại hy sinh, chẳng kể thân mình
Mong cho con thay đổi phận người
BỐ chắt chiu, con ra khơi
Đến Vùng Trời xa, khác cả ngôn lời.

Con đất lạ, chưa lần hội ngộ
Sức cùng lực kiệt, BỐ viễn du
Miền Tiên Cảnh, giũ ưu tư
Cõi Niết Bàn, cầu xin NGƯỜI thanh thản.

CÔNG SINH THÀNH chất cao Núi Thái
ƠN DƯỠNG DỤC sâu tựa Biển Đông
Lấy gì trả được cho đồng
Ghi tâm, khắc cốt, nhuộm hồng trong con.

BỐ là Vầng Dương soi con bước
MẸ là Vầng Nguyệt dẫn nẻo đi
Kiếp này con thật là may
Phước dày hưởng được, SONG THÂN tặng bày.

  
Viết dựa vào cột sống của Tác Phẩm Kinh Điển 
CHINH PHỤ NGÂM
                           
Đặng Trần Côn - Đoàn Thị Điểm / Phan Huy Ích.





FATHER S DAY - 2011.
THOMASTHANH NGUYENTU.

No comments:

Post a Comment