Sunday, August 19, 2012

THƠ 124: MỘT MÌNH TRONG CƠN MƯA.



Một mình về đường khuya, mưa rơi êm
Chiều khuất xa không còn thấy mặt người
Vẫn nghe lòng chùng vây bao nhung nhớ
Chút vọng về vầng tim nghe đơn côi.
                
Sương thấm ướt hay là mưa đang rơi?
                Ta mất nhau xa lạc cuối chân trời
                Bước em về có chìm trong cô lẻ
                Cũng xin người đừng quên cơn mưa bay.

Nghe thương nhớ có khi là tiếng gió
Người xa rồi Tình Ta như cơn mơ
Đời mất vui cần chi nhiều những bạn?
Có một người vừa cạn ... mối tình đau ! 
                
Mai có về , người hãy chuốc cho say 
                Đời bỗng vui hay đời sẽ ngậm ngùi ? 
                Vòng tay nào đã vùi sâu thương nhớ 
                Lệ mưa nào ... làm môi mắt ta cay . 

                     LỆ BUỒN ĐỌNG MẮT CAY. - 09/05/2012.
                                             THUY ANH LAM.

 

Mưa hay giòng lệ tuôn trào trên khuôn mặt
Trái tim thét gào, nghẹn ngào trong nỗi đau
Đối diện mình, trong trí nghĩ, anh đào sâu
Chẳng có tình yêu, từ em, lẫn ân huệ.
               
Một mình lê bước trên đường khuya, vắng lặng
Lòng quặn, buông chùng trong thất vọng não nề
Ngẫm việc Đời, sao lại lắm chuyện nhiêu khê
Tưởng đã hiểu nhau cho mặt hồ phẳng lặng.

Ai cũng hiểu, mọi người chẳng cần nỗi đau
Nhưng, biết muốn đạt chân giá trị hạnh phúc
Phải trải qua đắng cay theo từng khoảnh khắc
Vì không thể lấy cầu vồng, chẳng cần mưa.
               
Có phải chăng, em vẫn còn dầy thử thách
Đo độ bền cùng muốn thử chiều nông, sâu
Tình anh yêu em theo ngày tháng có lâu
Hay chỉ đợi cơn mưa to là xoá sạch ?

Có cách nào để anh đong bao nhung nhớ
Trong từng giây, theo từng phút của Đời Người
Chỉ có cách, em hãy đếm hạt mưa rơi
Dù xa cách chân trời, gần nhau tâm tưởng.


 10/05/2012.
 THOMAS THANH NGUYENTU.

No comments:

Post a Comment