Sunday, August 19, 2012

THƠ 118: CHẶNG CUỐI CON ĐƯỜNG.



 Rồi trên đường đời tấp nập những ngổn ngang
Em và anh cũng lần tan, đôi tay với
Mỗi hướng đi, mỗi nghĩ suy bất tận
Không còn gì ẩn dấu dành cho nhau ???

Tại sao vậy, hở anh ?

Đến cuối con đường, rồi một ngày cũng qua
Xuôi tay nhắm mắt, linh hồn sẽ trôi dạt
Ai sẽ tìm ai trong vạt nắng mờ nhạt
Vuốt mắt, môi, gởi nụ hôn cuối cùng ?

Nghĩ đến thôi, đã cảm thấy nghẹn nghào !

                                                                  25/04/2012.
                                                                JACKIE LUONG.


Ai cũng thế, có lúc đến chặng cuối con đường
Những ngổn ngang hỗn độn, đành chia tay vĩnh biệt
Hoạ hay phúc, đành xa lìa luôn, khỏi cần biết
Yên tâm nhắm mắt - xuôi tay về Cõi Vô Thường.
               
Êm ái nhẹ nhàng, khi người thân vuốt mắt              
U hoài, khắc khoải, còn mãi những luyến lưu              
Thời gian kéo dài, Quỷ Vô Thường phát rầu              
Hình với bóng, cứ thế giẳng co hục hặc.

Im chịu đựng, nhưng đau buồn mãnh liệt
Êm lặng đấy, nhưng cào xé trong hồn
Người Yêu không có, chẳng có nụ hôn
Dìm sâu ba tấc đất, linh hồn khóc.
               
Uốn ... bảy tấc lưỡi, đến em, năn nỉ
"Yêu ai cũng vậy, yêu anh, yêu dùm"
Êm dịu lời Thơ, đằm thắm Trời mơ
Nghĩa Tình bên em, vẹn lòng chung thuỷ.


  05/05/2012.
 THOMAS THANH NGUYENTU.

No comments:

Post a Comment